Người phụ nữ phát hiện 360 triệu đồng tiền ở nhà trọ, chủ nhà vừa cảm ơn đã quay ngoắt kiện ra tòa: “Cô phải trả lại gấp đôi”

Người phụ nữ phát hiện 360 triệu đồng tiền ở nhà trọ, chủ nhà vừa cảm ơn đã quay ngoắt kiện ra tòa: “Cô phải trả lại gấp đôi”
Bất ngờ tìm thấy số tiền khổng lồ trong lúc dọn dẹp nhà trọ, cô gái trẻ thông báo ngay cho cảnh sát.

Sự việc tranh chấp bất ngờ
Mới đây, một vụ tranh chấp dân sự hy hữu xảy ra tại tỉnh Hà Nam (Trung Quốc) đã thu hút sự chú ý của dư luận. Một phụ nữ trẻ thuê nhà bất ngờ phát hiện số tiền mặt lớn giấu trong tủ quần áo. Dù đã trả lại cho chủ nhà và được cảm ơn, cô bất ngờ bị chính người này kiện ra tòa với cáo buộc chiếm đoạt thêm tiền.

Theo thông tin từ cơ quan chức năng, nhân vật chính trong vụ việc là cô Dương (tên giả), từng theo học chuyên ngành điều dưỡng và làm y tá tại một bệnh viện địa phương sau khi tốt nghiệp. Do bệnh viện không có ký túc xá và nhà ở quê khá xa, cô đã thuê một căn nhà gần nơi làm việc thông qua giới thiệu của đồng nghiệp.

Người cho thuê nhà là ông Chu (tên giả), ngoài 40 tuổi, đã đặc biệt lưu ý với cô Dương rằng căn nhà này trước đây thuộc sở hữu của cha ông, nhưng đã để trống hơn một năm và yêu cầu người thuê tự dọn dẹp. Cuối tuần, cô Dương cùng bạn trai là Tiểu Lý đến thu dọn căn nhà.

Phát hiện 360 triệu đồng tiền ở nhà trọ, kiện tụng hy hữu tại Hà Nam - Ảnh 1.

Ảnh minh hoạ

Khi đang dọn dẹp tủ quần áo, cô Dương vô tình bị một chiếc đinh nhô ra đâm vào tay. Tiểu Lý thấy vậy đã kiểm tra kỹ và phát hiện một chiếc hộp gỗ được đóng đinh phía trên tủ. Sau khi tháo xuống và mở ra, cả hai bất ngờ phát hiện bên trong chứa toàn bộ tiền mặt, tổng cộng 100.000 NDT (gần 360 triệu đồng).

Ban đầu, cặp đôi không khỏi bất ngờ và dao động trước số tiền lớn này. Tuy nhiên, sau khi cân nhắc, cô Dương quyết định liên hệ với chủ nhà để trả lại. Tiểu Lý đề nghị trước tiên nên báo cảnh sát để tránh các rắc rối về sau, và cô Dương đồng ý.

Cảnh sát nhanh chóng có mặt, xác minh và kết luận số tiền này là của cha ông Chu để lại. Sau đó, ông Chu trực tiếp gặp cô Dương và Tiểu Lý, bày tỏ sự cảm ơn và cho biết: “Cha tôi mất đột ngột năm ngoái. Nếu không có hai người, tôi cũng không biết ông cất tiền ở đó”.

Tưởng như sự việc đã khép lại, chỉ vài ngày sau, cô Dương bất ngờ nhận được cuộc gọi từ ông Chu với thái độ gay gắt. Ông cho biết đã kiểm tra sổ tiết kiệm của cha và khẳng định người cha từng rút 200.000 NDT (gần 720 triệu đồng), đặt nghi vấn về số tiền “mất tích” còn lại. Ông Chu cáo buộc cô Dương chiếm đoạt 100.000 NDT, đồng thời yêu cầu cô phải trả lại.

Cô Dương lập tức phủ nhận, khẳng định nếu có ý định chiếm đoạt thì đã không báo cảnh sát. Dù vậy, ông Chu không chấp nhận lời giải thích, ép cô Dương và Tiểu Lý lục soát lại toàn bộ căn nhà nhưng không tìm thấy thêm bất kỳ khoản tiền nào.

Tưởng sự việc đã kết thúc, cô Dương tiếp tục bất ngờ khi bị ông Chu nộp đơn kiện lên Tòa án, yêu cầu cô trả lại khoản tiền 100.000 NDT mà ông cho là “biến mất” sau khi phát hiện chiếc hộp.
Phán quyết bất ngờ trên Toà
Theo phân tích của giới luật sư và phán quyết của tòa án, hành động của cô Dương được xác định là đã thực hiện đúng nghĩa vụ công dân theo quy định pháp luật. Cụ thể, Bộ luật Dân sự Trung Quốc quy định rõ, tài sản bị mất hoặc tìm thấy phải được hoàn trả cho chủ sở hữu hợp pháp, hoặc giao nộp cho cơ quan chức năng có thẩm quyền.

Việc cô Dương và bạn trai ngay lập tức thông báo với cảnh sát và giao nộp số tiền cho chủ nhà thể hiện rõ thiện chí và ý thức pháp luật. Đây cũng là hành vi đúng chuẩn mực xã hội, bảo đảm quyền lợi cho người mất tài sản và tránh được các hệ lụy pháp lý về sau.

Về yêu cầu của ông Chu, phía tòa án nhận định, đương sự đưa ra cáo buộc dựa trên việc cha ông từng rút 200.000 NDT từ sổ tiết kiệm mà không có bằng chứng chứng minh số tiền này từng được cất giữ toàn bộ trong ngôi nhà cho thuê. Sổ rút tiền chỉ là chứng cứ cho thấy hành vi rút tiền, không thể xác nhận địa điểm, số tiền còn lại hay các giao dịch sau đó.

Phát hiện 360 triệu đồng tiền ở nhà trọ, kiện tụng hy hữu tại Hà Nam - Ảnh 2.

Ảnh minh hoạ

Trong trường hợp này, dù có giả định cha của ông Chu từng để 200.000 NDT trong căn nhà, song không có cơ sở pháp lý hay bằng chứng nào chứng minh cô Dương chiếm giữ khoản tiền còn lại. Do đó, việc ông Chu khăng khăng đòi thêm tiền và khởi kiện là thiếu căn cứ pháp lý.

Tòa án quyết định bác toàn bộ yêu cầu khởi kiện của ông Cui, đồng thời khẳng định cô Dương và bạn trai không phải chịu bất kỳ trách nhiệm bồi thường nào.

Tôi thoát khỏi nỗi oan tày trời nhờ mẹ chồng không biết nhà lắp camera

Nếu không phải nhà có lắp camera và mẹ chồng không hề biết điều đó, tôi chắc chắn đã vướng phải nỗi oan tày trời, không thể xóa bỏ sự nghi ngờ của chồng.

Mẹ chồng vốn không ưa tôi từ đầu vì cho rằng tôi là dân buôn bán, không có bằng đại học nên không xứng với người con trai trí thức vượt khó vươn lên của bà. Sau đó vì một số hiểu lầm nên bà càng có định kiến nặng nề, sâu sắc với tôi.

Không hiểu vì lý do gì, mẹ chồng cứ nghĩ tôi sợ đẻ nhiều mất dáng nên cố tình phá thai, không sinh cháu đích tôn cho bà. Sự thật là sau khi sinh hai con gái, tôi rất yếu, lần mang thai thứ ba tuy là ngoài kế hoạch nhưng tôi chẳng may bị sẩy chứ không hề có ý định bỏ con. Tuy đã nói rõ nhưng bà chẳng bao giờ tin, thỉnh thoảng lại bóng gió.

Lần em gái chồng bị vướng nợ nần, chúng tôi vì cũng đang trả nợ mua nhà, nợ cả ngân hàng lẫn bạn bè, đồng nghiệp nên không xoay giúp được, chỉ có thể cho em 50 triệu đồng, không đáng là bao so với số nợ của em ấy. Mẹ chồng nghĩ rằng tôi ích kỷ, cố tình ngăn chồng giúp đỡ em gái nên càng nghĩ xấu về tôi. Trong mắt bà, tôi không có một ưu điểm gì.

Mẹ chồng càng ghét con dâu thậm tệ vì cho rằng tôi ngăn cản việc bà rời quê lên thành phố sống chung với chúng tôi. Chuyện này thì tôi không oan. Tôi không muốn sống cùng nhà với bà, vì biết rõ định kiến của bà với tôi quá sâu, không có cách nào cứu vãn, ở chung chắc chắn sẽ sinh nhiều chuyện. Tôi nói thẳng với chồng điều này, bảo rằng sau này mẹ già yếu nhất định phải ở cùng con cháu thì tôi đành chịu, nhưng giờ bà còn khỏe, tốt nhất nên sống riêng.

Cuối cùng vì bà giận dỗi, chồng tôi không thể từ chối nên bà vẫn lên sống cùng chúng tôi. Vì không thể tránh khỏi, tôi xác định sẽ cố gắng nhẫn nhịn, cư xử thật tốt để một lần nữa thử cố thay đổi cách nhìn của mẹ chồng về mình. Nhưng mấy năm trôi qua, tôi không tiến thêm được một bước nào, bà vẫn ghét tôi như cũ. Đặc biệt, mọi việc tôi làm bà đều nghĩ xiên xẹo là có mục đích, động cơ xấu, mọi sự quan tâm của tôi bà đều cho là giả vờ.

Mẹ chồng ra mặt làm khó tôi, nhiều lần bịa chuyện nói xấu tôi với con trai, với họ hàng, làng xóm. Có lần khi chỉ có hai mẹ con, tôi hỏi thẳng tại sao bà cố tình hành tôi như vậy, bà đáp vì người chẳng ra gì như tôi xứng đáng bị đối xử như thế, bà chẳng qua chỉ là muốn gỡ lại một chút thiệt thòi cho con trai mình. Lý lẽ của mẹ chồng khiến tôi bất lực và nhận ra mọi cố gắng của mình để chung sống hòa bình với bà là vô ích. Bà nhiều lần để lộ mong muốn tôi và chồng chia tay để anh ấy đến với cô đồng nghiệp độc thân vẫn luôn có ý với anh ấy.

Gần đây nhất, mẹ chồng luôn chỉ trích tôi là không đứng đắn, ngoài 40 tuổi rồi mà còn thích ăn mặc hở hang, quyến rũ đàn ông. Tôi đúng là có thay đổi phong cách, gợi cảm hơn, chăm chút hơn cho tóc tai, trang điểm, nhưng không hề quá mức. Ở tuổi này, phụ nữ đầu tư nhiều cho ngoại hình để mong trẻ trung hấp dẫn hơn là điều hết sức bình thường. Thế nhưng dưới con mắt mẹ chồng, tôi lại vô cùng đáng nghi.

Bà nhiều lần cố tình “soi” tin nhắn lướt qua màn hình điện thoại của tôi và hoạnh họe về người gửi, bóng gió đe nẹt khi người gọi điện cho tôi là nam giới dù họ chỉ trao đổi chuyện làm ăn. Việc tôi chào hỏi, đáp lời hàng xóm nam giới cũng bị bà nghi ngờ là không bình thường. Không chỉ nói tôi, mẹ chồng còn nhiều lần nhắc con trai về mối nghi ngờ của mình.

Một tuần trước, khi đi làm về, tôi sửng sốt khi thấy vợ chồng cô em cũng như chồng tôi – vừa đi công tác về – đều đang ngồi ở phòng khách nhìn mình với ánh mắt phán xét, thất vọng. Tôi vội hỏi có chuyện gì thì mẹ chồng lên tiếng vạch tội tôi ngoại tình với anh hàng xóm, rằng chính bà bắt quả tang cách đó mấy ngày.

(Ảnh minh họa: AI)

Hóa ra là chuyện này, tôi tưởng hiểu lầm đã được gỡ bỏ, vậy mà mẹ chồng vẫn khăng khăng coi nghi ngờ của mình là đúng và gọi cả gia đình đến “xét xử” tôi. Hôm đó tôi con gái út của tôi bỗng nhiên mặt mày tái mét, người như xỉu đi, tôi muốn đưa con đi bệnh viện nhưng con còn nặng hơn tôi nên chưa dìu nổi. Đúng lúc đó chị hàng xóm bán hàng online gọi điện để xác nhận lại đơn hàng, tôi liền cầu cứu. Chị lập tức gọi chồng lên giúp.

Lúc anh ấy lên nhà, tôi khi đó đã bình tĩnh lại, đoán con gái bị hạ đường huyết do cố tình ăn ít để giảm béo nên cho uống trà gừng nóng pha đường, gương mặt có vẻ đỡ tái. Thấy vậy, anh hàng xóm khuyên nên theo dõi thêm một lát, nếu không đỡ mới đưa đi viện. Rồi anh giúp tôi bế cháu vào phòng ngủ. Sau khi con nằm an ổn trên giường, tôi và anh ấy vừa bước khỏi phòng thì mẹ chồng đi chơi về bắt gặp, ánh mắt và thái độ của bà như thể bắt gặp đôi gian phu dâm phụ khiến anh hàng xóm lúng túng, chào vội rồi về.

Phản ứng ấy có vẻ càng khiến mẹ chồng tôi nghĩ nghi ngờ của mình là đúng. Khi khách rời khỏi, bà mắng tôi như tát nước, kết tội tôi ngoại tình. Tôi tất nhiên lập tức kể rõ mọi chuyện, đưa bà vào phòng cho bà thấy con gái đang thiêm thiếp. Bà không tin, nói rằng con gái tôi mệt nên không biết gì, mà có biết thì cũng sẽ bao che cho mẹ, rằng tôi lấy cớ con cái để hợp thức hóa việc gặp tình nhân.

Không ngờ mẹ chồng dù không có chứng cứ vẫn bày ra “phiên tòa” này khi chồng tôi vừa đi công tác về. Bà còn trắng trợn nói dối là bất ngờ về nhà nên chứng kiến tôi và người đàn ông kia ôm ấp nhau trong phòng ngủ, bên cạnh là con gái đang thiếp đi vì ốm, rằng từ lâu bà đã nhận ra quan hệ bất thường giữa chúng tôi, “nhân tình” của tôi thường lấy cớ ship hàng để gặp tôi…

Nhìn vẻ mặt những “trọng tài” đang ngồi trong phòng, tôi hiểu rằng dù mẹ chồng không có chứng cứ, họ vẫn sẽ tin bà nhiều hơn vì không bao giờ nghĩ mẹ ruột của họ là người dựng chuyện. Tôi biết rằng vì không có chứng cứ, anh ấy không thể buộc tội vợ, nhưng mối nghi ngờ thì như một hạt giống đã gieo vào lòng.

Rất may, tôi lại có chứng cứ chứng minh mình vô tội. Vì con gái có dấu hiệu nghiện game, tôi đã lén lắp camera trong phòng ngủ của nó. Tôi không dùng những hình ảnh đó để mắng con mà chỉ để nắm tình hình và nghĩ cách ứng phó thích hợp. Thật may, hướng của camera cũng cho phép ghi lại cả lúc tôi và anh hàng xóm bước ra phòng khách đúng lúc mẹ chồng về và lọt vào khung hình.

Tôi lập tức trích xuất hình ảnh ấy buộc từng người phải xem cho rõ. Mẹ chồng tôi sững sờ, hốt hoảng. Cả “hội đồng xét xử” cũng đều câm nín. Cuối cùng, trước sự phẫn nộ và cứng rắn của tôi, bà ấy đành phải xin lỗi, nhưng vẫn không từ bỏ mối nghi ngờ, bảo rằng nếu tôi ngày thường hành xử đứng đắn thì bà đã chẳng nghi ngờ như vậy.

Sau đó khi ở riêng với nhau, chồng cũng xin lỗi tôi thay mẹ, nhưng tôi cảm thấy không thể sống cùng bà được nữa, yêu cầu anh đưa mẹ về quê nếu muốn giữ hạnh phúc gia đình. Chồng năn nỉ tôi bỏ qua, vì việc phải về quê trong tình huống thế này sẽ là cú đòn mạnh giáng xuống, sẽ làm bà ốm mất.

Thật sự nghe chồng nói, tôi không phải không mủi lòng (tôi thương sự khó xử và lòng hiếu của anh chứ không phải mềm lòng vì mẹ chồng), nhưng nếu giữ bà lại thì gia đình tôi sẽ không yên, rồi có lúc tôi sẽ thành đứa con dâu láo xược thật sự. Tôi có nên cương quyết với chồng chuyện này không?

Độc giả có ý kiến chia sẻ, tư vấn, xin gửi vào box bình luận bên dưới.
Nếu bạn có những khúc mắc trong cuộc sống, xin đừng ngần ngại gửi cho chúng tôi để nhận được sự sẻ chia chân thành và lời khuyên nghiêm túc của độc giả. Ý kiến xin gửi đến [email protected] .